Người dịch: Whistle

“Hắc Ngọc là chất kết dính dùng để chế tạo binh khí thượng phẩm, trong bảo hàng năm cần sản xuất với số lượng lớn, cho dù chưa được tinh luyện cũng có thể bán được giá cao.”

Tam trưởng lão Vương phu nhân có dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mặc trên người bộ đồ mỏng manh, cử chỉ, ánh mắt, nụ cười đều toát lên vẻ quyến rũ.

Giọng nói của bà ta càng thêm thanh thoát dễ nghe, giống như tiếng chim sơn ca hót líu lo, cho dù xung quanh đều là uy áp, nhưng Phù Cốc vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.

‘Nếu như có thể lên giường với người phụ nữ này một lần, chết cũng đáng!’

Vương phu nhân là người đứng đầu Ngư Long hội quán, bà ta rất giỏi về mị thuật, đặc biệt là việc dạy dỗ phụ nữ, có thể nói là túi tiền của Ngư Long hội.

Vương phu nhân đảo mắt, nhìn về phía sau Phù Cốc:

“Hơn nữa còn có Hắc Huyền Ngọc, một tên Tào Hồng Lai nho nhỏ, cho dù có gan lớn đến đâu, e rằng cũng không có dạ dày lớn đến vậy.”

Hàng năm kiếm được mấy nghìn Nguyên Thạch, trong mắt Vương phu nhân cũng không phải là con số nhỏ.

Một mình Tào Hồng Lai…

Tuyệt đối nuốt không trôi!

“Tam trưởng lão!” Lư chấp sự quỳ gối phía sau Phù Cốc, nghiến răng nói:

“Đây là vu khống!”

“Lư mỗ ta một lòng trung thành với bang hội, nhiều năm qua luôn tận tâm tận lực, mọi người đều thấy rõ, đây là có người đang hãm hại ta!”

Lư chấp sự vốn đã hói đầu, lúc này lại thêm tức giận, mồ hôi túa ra, dưới ánh đèn, đầu ông ta sáng bóng như một cái bóng đèn.

“Đúng là trong những năm qua Lư chấp sự đã làm việc rất tốt.” Nhị trưởng lão La Nhĩ gật đầu, ông ta có thân hình cao lớn, vạm vỡ, là người lai giữa vương triều Đại Lâm và thế giới Phí Mục.

La Nhĩ nhìn Lư chấp sự, nói:

“Chỉ dựa vào một số bằng chứng không rõ ràng mà bắt Lư chấp sự, hình như có chút không ổn.”

“Không rõ ràng sao?” Vương phu nhân nhướng mày:

“Sổ sách thu chi tìm được trong nhà Tào Hồng Lai, còn có những lần qua lại giữa họ Tào và họ Lư trong những năm qua đều được ghi chép rõ ràng, sao lại nói là không rõ ràng?”

“Sổ sách cũng có thể làm giả.” La Nhĩ cười lắc đầu:

“Bây giờ Tào Hồng Lai đã biệt tích, ai có thể chứng minh những thứ này là thật? Lỡ như là giả, chẳng phải chúng ta đã oan uổng người tốt sao?”

“Lư chấp sự nhiều năm qua làm việc cần mẫn, tận tâm tận lực vì bang hội, nếu như bị oan uổng như vậy, e rằng sẽ khiến lòng người lạnh lẽo.”

“Vận chuyển lậu, buôn bán riêng, lừa trên gạt dưới, nếu như không có người quyền cao chức trọng chống lưng, làm sao Tào Hồng Lai có thể làm được?” Vương phu nhân không định bỏ qua như vậy, có ý riêng nói:

“Hơn nữa, một năm mấy nghìn Nguyên Thạch, đừng nói là Tào Hồng Lai, cho dù là Lư chấp sự, e rằng cũng nuốt không trôi, chắc chắn còn có người khác nữa.”

“Ngài nói có đúng không, Nhị trưởng lão?”

“Ngươi có ý gì?” La Nhĩ sầm mặt lại:

“Vương phu nhân, ngươi nghi ngờ ta đứng sau giật dây?”

“Không dám.” Vương phu nhân khẽ lắc đầu:

“Ta chỉ suy đoán một cách hợp lý, hơn nữa Nhị trưởng lão ra sức bao che cho Lư chấp sự như vậy, cũng khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ.”

“Đây không phải là bao che!”

“Sao lại không phải?”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Phó hội chủ Phong Nguyên lên tiếng, ngăn cản cuộc tranh luận của hai người, cúi đầu nhìn Phù Cốc đang quỳ trên mặt đất:

“Ngươi còn lời gì muốn nói không?”

Cơ thể Phù Cốc run rẩy, gã ta lập tức cảm nhận được mấy ánh mắt như thực chất đang nhìn mình.

Đặc biệt là phía sau.

Ánh mắt đầy sát khí của Lư chấp sự khiến Phù Cốc sởn gai ốc, nếu như ánh mắt có thể giết người, gã ta không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.

Phù Cốc cắn răng, nhớ đến lời dặn dò của Ngụy Chí Hành, ánh mắt gã ta trở nên hung ác:

“Có!”

“Tiểu nhân còn có bằng chứng chứng minh Tào Hồng Lai cấu kết với Lư chấp sự, tham ô tài sản của khu mỏ, nhiều năm qua thu nhập hơn một vạn Nguyên Thạch!”

Nếu như hôm nay không thể triệt để lật đổ Lư chấp sự, cho dù gã ta có thể thoát khỏi kiếp nạn này thì cũng chắc chắn phải chết, chi bằng làm đến cùng.

Ngoài lời dặn dò của Ngụy Chí Hành, gã ta cũng biết một số bí mật về Tào Hồng Lai.

“Cái gì?”

“Một vạn Nguyên Thạch!”

“Nói nghe xem nào!”

Lời vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh lập tức ồ lên, ngoại trừ hai vị trưởng lão và phó hội chủ, những người ghi chép khác đều tập trung tinh thần.

Ngụy Chí Hành đứng ở một bên, cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Họ Lư, ngươi xong đời rồi!

Chu Giáp vừa mới trở về căn nhà trong cây, còn chưa kịp dọn dẹp đồ đạc thì đã nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài.

“Ai đó?”

Chu Giáp một tay nắm chặt cán rìu, cẩn thận mở hé cửa, nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, chân què, miệng đầy răng nát đang nhìn mình.

Bên cạnh người đàn ông này còn có ba con cáo lớn bằng con sói hoang.

Bộ lông của ba con cáo trắng muốt, mỗi con đều có hai cái đuôi lông xù, đôi mắt giống như hồng ngọc thuần khiết, trông rất thông minh.

Ba con cáo ngoan ngoãn nằm im, có vẻ vô hại, nhưng lại khiến Chu Giáp cảm nhận được nguy hiểm.

Hung thú!

“Bằng hữu, ta là hàng xóm mới đến, tên là An Kỳ.”

An Kỳ đưa tay chỉ vào căn nhà trong cây trước kia của vợ chồng A Phổ, sau đó lấy một thứ từ trên người đặt lên đầu một con cáo, cười nói:

“Mới đến, mong được chiếu cố, chút quà mọn, mong các hạ nhận cho.”

Con cáo mang theo thứ trên đầu, chậm rãi đi đến trước cửa, cúi đầu đặt món quà xuống, sau đó nhảy lên, trở lại ngồi bên cạnh An Kỳ.

Sự thông minh như vậy khiến người ta phải kinh ngạc.

“Dễ nói, dễ nói.” Chu Giáp không nhận quà, chỉ chắp tay với An Kỳ qua khe cửa:

“Tại hạ tên Chu Giáp, không biết An Kỳ huynh đến từ đâu?”

0.46876 sec| 2403.266 kb